Khi tôi viết lên những tâm sự này là lúc mà con yêu đã ngủ say, ngắm nhìn con mà mẹ thầm cảm ơn vì con đã đến bên mẹ.
Khi một ngày nào đó, mẹ nói với con không còn muốn sống nữa, đừng giận mẹ. Sẽ có một ngày con hiểu ra...
Thư mẹ gửi con trai ở tương lai
Mẹ hy vọng là đến khi con học cấp 3, hoặc có thể sớm hơn, con sẽ đọc được những dòng này. Đây là những điều mẹ đã ấp ủ từ rất lâu.
Viết cho con trai bé bỏng của mẹ
Ngày mẹ biết con đang tượng hình trong bụng, mẹ mừng khôn xiết nhưng lo cũng nhiều. Mừng vì chị Tú sắp có em để bầu bạn, lo vì nhà cửa còn đang dang dở sẽ rất vất vả cho cả mẹ và con…
Viết cho con, cô gái ngày mai sẽ trưởng thành
Đừng kết hôn trước tuổi 25, con hãy cứ thỏa sức vẫy vùng đam mê những gì con theo tuổi, hãy cứ sống và yêu thương hết mình cho tuổi trẻ.
Viết những dòng tâm sự này, mẹ chỉ muốn chia sẻ hạnh phúc làm mẹ với mọi người, và đánh thức những ai đang có ý nghĩ vứt bỏ những sinh linh bé bỏng, tội nghiệp...
Con trai của mẹ đang thất tình
Lần đầu tiên mẹ thấy con trai bỏ đá banh, nằm lì trong phòng mở nhạc. Lần đầu mẹ thấy con tắt điện thoại. Em gái thì thào: “Mẹ, anh Hai thất tình đó. Chị Diễm nghỉ chơi ảnh rồi”.
Mẹ nhờ hai anh chơi với em. Chỉ một lát sau thấy thằng em út khóc ngặt nghẽo, còn hai anh ra sức tranh nhau bịt mũi thằng em. Hai thằng anh trời đánh mách lẻo ngay với mẹ: "Em Boeing đánh rắm thối lắm, con phải bịt mũi cho em, mẹ à".
Vậy là từ tối hôm qua đến giờ con đã không tu ti mẹ một lần nào. Phải chăng con đã quên được vú mẹ? Mẹ thấy vui lắm nhưng cổ mẹ lại nghẹn lại và nước mắt mẹ lại tuôn ra khi lần đầu tiên từ khi con sinh ra cho đến nay thấy con ngủ ngon lành mà không cần đến vú mẹ.
Hãy làm người can đảm và tử tế, con nhé!
Mẹ viết lá thư này gửi đến con, như một sự hiển nhiên của một người đàn bà như vô vàn những người đàn bà khác là sinh ra những đứa trẻ cho người đàn ông họ yêu và nuôi dạy để sau này những đứa trẻ đó trở thành một tài nguyên cho xã hội.
Sức khỏe của mẹ không được tốt. Mới tám tuổi, mẹ đã khổ sở vì bệnh suyễn. Lớn lên, mẹ còn gặp thêm nhiều vấn đề phải lo lắng, cũng là về sức khỏe.
Sau hai năm tham gia mạng xã hội facebook không phải vì mục đích chơi game như trước kia, mẹ thấy con bắt đầu có những hoài nghi, có những băn khoăn thật đáng mừng.
Viết cho những ngày đi học đầu tiên của con
Bố mẹ cùng đưa con đi học, nghe lời cô giáo nên bố mẹ đi về, đi đến cuối đường vẫn còn nghe tiếng con khóc vọng ra. Đã cố bảo lòng phải cứng rắn nhưng nước mắt mẹ vẫn rơi...
Hôm nay mẹ đến trường đón con và trò chuyện với cô giáo, cô nói con là một cậu bé ngoan, nhưng bố mẹ nên khuyến khích con chơi các trò chơi mạo hiểm một cách độc lập hơn, cho dù con có thể bị ngã. Mẹ giật mình, cách cô nói khác hẳn cách mẹ đã nghĩ để nuôi dạy con.
Thức đêm chăm con bệnh một tuần. Con hết bệnh thì mẹ bắt đầu nằm vùi, cảm giác không còn chút sức lực. Dù vậy, mẹ vẫn phải liên tục gọi, hỏi con đang làm gì. Nghe con lên tiếng, mẹ mới yên tâm. Phải lập “chế độ kiểm soát” gắt gao, vì con cực kỳ hiếu động, sơ sẩy chút là có chuyện.